Trời không cho ai quá hoàn hảo.
Mình từng nghĩ rằng một người sống quá mức lương thiện như mình tại sao lại gặp chướng ngại về sức khoẻ hay tình duyên hay bất cứ cái gì khác. Dù đã nhẫn nhịn tu tâm được hơn 1 năm nay nhưng nỗi buồn u uất, lòng tràn đầy ghen tị, sự mặc cảm, sự sợ hãi của tuổi trẻ vần tràn trề mà đâu ai thấu hiểu.
Nhưng dần dần mình nhận ra được ai cũng có góc tối, ai cũng có sự khiếm khuyết trong cái “tôi” của mình. Người được về sức khoẻ có thể gia đình ko hạnh phúc, người có tiền bạc sự nghiệp có thể ko có tình yêu thật sự, người bên ngoài có vể như gia đình mẫu mực đầm ấm nhưng lại có những đứa con phá gia chi tử. Nói túm lại ai cũng có khuyết hỏng để mà phải sửa đổi cả.
Chướng ngại của bản thân là do cause/nghiệp mình tạo. Mình tự nghĩ lại chỉ trong đời hậu thiên này đã bao đêm mình phá hoại sức khoẻ của mình bằng việc cúi đầu vào học, làm việc cho kịp thi, deadlines? Đã bao lần mình bỏ bữa, sợ mập ăn kiêng? Đã mươi bửa mà đi tập thể thao? Đã bao nhiêu năm mình học được tính Phật trong người??-NỢ-nợ quá nhiều, giờ đến lúc phải trả, gieo một hạt giống gặt cả hàng cây.
Mình ko phải là người trẻ ăn chơi như thời đại này nhưng mình lại có quá nhiều ước mơ, nhiều ham muốn muốn đạt tới, và đó là lòng tham lớn đã hại chính thân thể-ngôi đền thiêng liêng của bản thân. Từ giờ phải chấn chỉnh- rủ bỏ lòng tham, chuyên tâm cải sửa những hành vi xấu, buông bỏ lòng đố kị hận thù, tranh chấp. Ai có duyên với ta giúp ta thì tới, ai hết duyên thì cũng ko níu kéo để làm gì. Được mất thiệt hơn, thế là đủ.
– Tuệ Mỹ kí bút